Phu quân Phật hệ học hư rồi – Chương 22


Chương 22: Tìm heo (1)

Nhìn xe ngựa đi qua cầu, hướng về phía đầu thôn, Hồ Nhị dẫn đường tới đây vẫn luôn tránh ở bên ngoài cửa không lộ mặt thở phào một hơi.

“Ninh phu nhân?”

Trong sân vắng vẻ, Hồ Nhị gọi ba lần mới thấy cửa nhà mở ra.

“Vào đi.” Tô Lương đứng ở hành lang ngẩng đầu nhìn lên trời, mưa to trút xuống.

Hồ Nhị ngượng ngùng phủi bùn đất trên người rồi mới tiến lên: “Vị công tử vừa rồi đến đây làm gì thế?”

“Ngươi dẫn hắn đến à?” Tô Lương thấy dáng vẻ chật vật của Hồ Nhị thì đoán được đại khái mọi chuyện.

Hồ Nhị hơi xấu hổ: “Vị công tử kia thì rất khách khí, chỉ là nô tài của hắn lại như hung thần ác sát ấy…”

“Không có gì.” Tô Lương lắc đầu: “Không cần phải quan tâm hắn là ai đâu, sau này chắc sẽ không gặp lại nữa.”

Hồ Nhị thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn đang sợ Tô Lương sẽ tức giận chuyện mình dẫn đường cho Ngôn Phong tới đây rồi không chữa trị cho mình nữa.

Tô Lương lấy ghế ra ngoài thềm cho Hồ Nhị ngồi, lại bắt mạch cho hắn, hỏi han tuần suất phát bệnh và tình trạng bệnh cùng thói quen ăn uống vân vân.

Thấy Tô Lương cau mày nghĩ ngợi, Hồ Nhị nhăn mày: “Bệnh này, thật sự có thể trị tận gốc sao?”

Tô Lương không trả lời mà xoay người đi về phòng.

Cô đọc, Ninh Tĩnh viết một đơn thuốc.

Lại viết thêm hai công thức dược thiện có lợi cho chữa trị chứng động kinh, nguyên liệu không quý, thỉnh thoảng ăn một lần, mất không hết bao nhiêu tiền.

Hồ Nhị cầm đơn thuốc trên tay, thấy nét chữ thanh thoát cứng cáp thì sửng sốt trong chớp mắt, không khỏi nghi ngại hỏi Tô Lương: “Cái này… cứ thế cho ta ư?”

“Bệnh của ngươi phải điều trị dần dần, không thể nóng vội được. Uống thuốc theo đơn này, cho dù bệnh có thuyên giảm thì vẫn phải tiếp tục uống, cố gắng uống liên tục trong vòng ba năm. Nếu dừng thuốc là sẽ tái phát ngay.” Tô Lương nghiêm túc gật đầu: “Còn hai công thức dược thiện kia, thỉnh thoảng ăn một lần, có ích cho thân thể của ngươi. Nhớ lấy, phải kiêng rượu.”

“Ba năm không tính là bao, bệnh này của ta đã kéo dài ba, bốn mươi năm nay rồi!” Hồ Nhị vui sướng: “Lại còn cả công thức dược thiện nữa, Ninh phu nhân không sợ ta đem đi bán ư?”

Tô Lương lắc đầu, “Ta đã đồng ý trị liệu cho ngươi, đơn thuốc cũng cho ngươi. Xử lý nó thế nào là chuyện của ngươi.”

Hồ Nhị nhìn thiếu nữ có gương mặt vẫn còn hiện rõ sự non nớt nhưng lại vô cùng trầm ổn, bình tĩnh, khí độ bất phàm, không khỏi vái cô một cái thật sâu: “Đa tạ Ninh phu nhân!”

Mấy năm nay, hắn đã đến gặp không ít đại phu để chữa bệnh, uống rất nhiều loại thuốc nhưng chẳng có hiệu quả gì. Không hiểu sao, lần này hắn thực sự tin tưởng Tô Lương.

Du côn ác bá Hồ Nhị gia ở trấn Phi Nhạn trong mắt người ngoài không phải kẻ tốt lành gì, nhưng hắn thực sự là một kẻ rất khôn khéo trong làm ăn.

Hắn khách khí với Tô Lương, đầu tiên là do tận mắt thấy được thân thủ và sự can đảm của cô, thứ hai là biết rõ Ninh Tĩnh có xuất thân danh môn nên cũng có ba phần kiêng kị, mà quan trọng nhất, là Tô Lương biết y thuật.

Cất đơn thuốc đi, Hồ Nhị lấy từ trong người ra hai tờ giấy, đưa cho Tô Lương: “Vốn hôm nay có mang theo lễ vật, không ngờ nửa đường lại gặp phiền toái. Cái này, coi như quà cảm ơn Ninh phu nhân đi!”

Tô Lương nhận lấy, vừa xem liền nhận ra đây là khế phòng và khế đất nhà Tô Đại Cường.

Tuy cô căm thù một nhà kia đến tận xương tủy, sẽ không tới đó ở, nhưng vẫn nhận lấy thứ này.

“Mỏ cách đây có xa không?” Tô Lương hỏi.

Hồ Nhị sửng sốt: “Ninh phu nhân muốn đi “thăm hỏi” nhà kia sao?”

Tô Lương gật đầu, đúng là cô có ý nghĩ này.

“Mỏ do quan phủ quản lý, canh phòng nghiêm ngặt, tuy ta đưa vào đó không ít con ma bài bạc nhưng cũng chưa có cơ hội vào đó xem một lần.” Hồ Nhị lắc đầu.

“Thế thôi bỏ đi.” Tô Lương an tâm khi biết chắc chắn nhà Tô Đại Cường không trốn ra được.

Hồ Nhị cáo từ rời đi, nửa đường gặp được Lý Chính của thôn Tô gia, hắn nói nhà của Tô Đại Cường từ hôm nay sẽ thuộc về Tô Lương.

Lý Chính không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu tại sao Hồ Nhị lại khách khí với Tô Lương như thế.

Hồ Nhị cũng không giải thích, đi tới đầu thôn mới gặp người đánh xe của hắn đánh xe tới.

“Là kẻ nào dám bất kính với Nhị gia? Chúng ta đi giết hắn!” Một tên thuộc hạ gào lên.

Hồ Nhị đá hắn một cú: “Cút đi! Chuyện hôm nay, ai dám nói ra, cẩn thận mạng chó của các ngươi!”

*

Sau khi lên xe ngựa, Ngôn Vũ vẫn luôn giận dỗi, không thèm để ý tới Ngôn Phong.

Nàng ta rất cảm kích Tô Lương và Ninh Tĩnh, cũng thích bọn họ, cảm thấy đó là người thú vị nhất mà mình từng gặp, lại không ngờ huynh trưởng vừa tới đã vô lễ như thế.

“Tiểu muội, muội quá lương thiện nên mới có kiếp nạn lần này. Cũng may là gặp dữ hóa lành, ta sẽ làm mọi người tin rằng muội tới biệt viện ở một thời gian. Muội hãy quên chuyện và người ở đây đi.” Ngôn Phong khuyên bảo.

Ngôn Vũ trừng mắt với Ngôn Phong: “Đại ca, huynh nói thì nhẹ nhàng lắm, sao muội có thể quên được? Mà muội cũng không định quên. Sau khi về nhà, muội còn muốn chuẩn bị quà, tự mình tới đây cảm ơn Ninh công tử và Tô Lương!”

Sắc mặt Ngôn Phong hơi sa sầm: “Tiểu muội, đừng có tùy hứng nữa. Ninh gia chủ bị bệnh, hiện tại người cầm quyền là đại ca của Ninh Thất, Ninh Diệu, hắn không chỉ là thứ xuất mà mẹ đẻ còn từng là gái thanh lâu, không ít lão già họ Ninh đều đang muốn tìm Ninh Thất về kia kìa.”

Ngôn Vũ nhíu mày: “Đại ca nói thế là có ý gì? Ninh công tử có thể quay về gia tộc thì không phải là chuyện tốt sao?”

“Muội nghĩ quá đơn giản rồi. Ninh Thất lưu lạc tới hoàn cảnh như vậy chính là do một tay Ninh Diệu tạo ra! Cho dù hắn không muốn quay về cướp đoạt thì Ninh Diệu cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn còn sống!” Ngôn Phong ngưng mắt nói.

Rating: 5.0/5. From 1 vote.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

0