Cứ Yêu Cứ Chiều – Chương 1


Chương 1: Lần đầu đến thành phố Vân

Cuối tháng Tám, mặt trời lên cao, thị trấn nhỏ vô cùng oi bức.

Trên tầng hai của Trung tâm Y tế thị trấn, một nữ sinh lười biếng dựa vào cánh cửa cũ nát. Cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca-rô đen trắng đơn giản, lúc cúi đầu, cổ áo hơi lệch qua một bên.

Hai tay áo được xắn lên không theo quy tắc.

Bên dưới cô mặc một chiếc quần jean lưng thấp hơi cũ, chiếc eo gầy nhỏ lộ ra vì hành động của cô.

Ngoại hình của cô vô cùng bắt mắt.

Y tá thấy một người đàn ông đi ngang qua nữ sinh đến lần thứ ba thì đưa cho cô một cây kẹo mút, dẩu môi nhìn về phía phòng bệnh: “Nhiễm Nhiễm, bố mẹ em tới à?”

Tần Nhiễm chậm rãi xé vỏ kẹo, lông mi dài cụp xuống. Lúc bỏ kẹo vào miệng, cô hơi híp mắt lại, không hứng thú lắm mà nói: “Đúng vậy.”

Y tá chậc một tiếng: “Nhìn không ra đấy.”

Nói xong câu này, cô ấy vội cầm hồ sơ bệnh án rời đi.

Người trong phòng bệnh chính là bố mẹ ruột của Tần Nhiễm, Ninh Tình và Tần Hán Thu.

Hai người họ đã ly hôn từ mười mấy năm trước, Tần Nhiễm đi theo bà ngoại. Nửa tháng trước, bà ngoại bị bệnh, bây giờ cần chuyển viện nên Ninh Tình và Tần Hán Thu mới trở về.

Tần Nhiễm dựa vào tường, tựa một chân lên, mặt không đổi sắc, nghe tiếng cãi vã của hai người truyền ra từ phòng bệnh.

Cách một cánh cửa cũng có thể nghe được giọng nói vô cùng lạnh lùng của Ninh Tình: “Tần Hán Thu, xe ở dưới tầng, tôi đưa mẹ tôi đến bệnh viện thành phố, Nhiễm Nhiễm đi theo anh.”

“Dựa vào đâu mà Nhiễm Nhiễm đi theo tôi?” Tần Hán Thu cười mỉa mai, không hề khách khí: “Không phải cô gả cho người có tiền sao? Có tiền như vậy mà không nuôi nổi một đứa con gái à?”

“Tôi đã đưa theo Ngữ Nhi vào nhà họ Lâm rồi, anh còn muốn tôi dắt thêm một đứa con của chồng trước nữa sao?” Ninh Tình không nhịn được mà liếc ông ta: “Mẹ tôi đã giúp ông nuôi con gái mấy chục năm rồi, bây giờ bà ấy bị bệnh không thể nào lo được nữa, ông không đưa đi chẳng lẽ để tôi đưa về nhà họ Lâm hay sao?”

Nói đến đây, sự oán hận của Tần Hán Thu càng lộ rõ hơn: “Khi đó rõ ràng tôi muốn nuôi Ngữ Nhi, là do bà nhất quyết tranh giành với tôi. Bây giờ bà lại muốn tôi nuôi Nhiễm Nhiễm, được thôi, vậy bà đưa Ngữ Nhi cho tôi đi.”

Họ có hai đứa con gái là Tần Nhiễm và Tần Ngữ, chỉ hơn kém nhau một tuổi nhưng mọi mặt đều khác nhau một trời một vực.

Lúc ly hôn, hai người tranh giành quyền nuôi dưỡng Tần Ngữ, quậy tới long trời lở đất, mãi đến khi Tần Ngữ nói mình muốn đi theo mẹ thì vụ kiện đó mới được giải quyết.

Khi đó không ai muốn nuôi Tần Nhiễm, hai người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng không ai nuôi.

Bà ngoại Trần Thục Lan thương xót nên một thân một mình nuôi dưỡng Tần Nhiễm mười hai năm.

Trong phòng bệnh, Ninh Tình nhìn khuôn mặt giễu cợt của Tần Hán Thu, trong lòng vô cùng bực bội.

Khi còn nhỏ, Tần Hán Thu bị bắt cóc đến thị trấn của họ. Ông ta là một thằng nghèo, trước đây Ninh Tình thích ông ta là vì vẻ ngoài đẹp trai của ông ta. Kết hôn được vài năm, hai người không chịu nổi tính tình của đối phương nữa, thế là dứt khoát ly hôn.

Sau khi ly hôn, Ninh Tình dắt theo Tần Ngữ, gả cho một người có tiền ở thành phố Vân, cuộc sống như cá gặp nước.

Tần Hán Thu cũng nhanh chóng kết hôn, ông ta và người vợ hiện tại có một đứa con trai, cuộc sống sung túc.

Hai người họ đều quên mất mình còn có một đứa con gái lớn.

Lúc này họ xem Tần Nhiễm như một món đồ vật mà đá qua đá lại cho nhau, làm như không biết con gái lớn đang đứng ngoài cửa nghe được cuộc đối thoại của họ.

Tần Hán Thu là một kẻ liều mạng. Ninh Tình sợ ông ta sẽ đến nhà họ Lâm quậy thật, như thế thì chỉ càng làm bà ta mất mặt hơn mà thôi. Thế nên bà ta đành phải ngậm đắng nuốt cay, bất đắc dĩ đưa theo Tần Nhiễm về thành phố Vân.

“Nhiễm Nhiễm, con cũng đừng trách bố.” Tần Hán Thu vứt bỏ gánh nặng xong thì nhẹ nhõm cả người. Ông ta ra khỏi cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tần Nhiễm thì dừng lại: “Nhà họ Lâm có tiền, con theo mẹ con qua đó đi, chắc chắn họ có thể tìm một trường tốt cho con học lớp mười hai.”

Bây giờ Tần Hán Thu phải nuôi một đứa con trai, gánh nặng cũng không nhỏ. Ông ta vẫn chưa mua được nhà trong thành phố, vậy nên luôn phải tính toán kế hoạch cho tương lai, trước khi đến thì vợ ông ta đã nói chuyện rồi.

Ông ta chỉ có thể xin lỗi Tần Nhiễm thôi.

Bắt đầu từ lúc đến đây, ông ta chưa từng có suy nghĩ muốn đưa Tần Nhiễm về.

Tần Nhiễm dựa vào phía sau, hành lang Trung tâm Y tế không có điều hòa, không khí oi bức như ngưng đọng lại. Cô nửa cúi đầu, ngón tay vân vê cúc áo trắng như ngọc thứ hai trên cổ áo.

Những ngón tay thon dài không chút tạp chất giống như ngọc ngưng tụ, được bao bọc trong sự lạnh lẽo.

Giữa đôi lông mày và trong đôi mắt xinh đẹp có một chút sự thiếu kiên nhẫn mang tên “đừng chọc tôi”.

Cô không để ý đến Tần Hán Thu, sau khi cáu kỉnh cởi cúc áo thì bỗng nhiên híp mắt nhìn sang cửa sổ đối diện mình trên hành lang, ánh mắt lạnh lùng.

Cách cửa cổ vài mét là một phòng làm việc.

Phòng làm việc đối diện.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế mặc áo khoác blouse trắng thoát tục, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú.

Giám đốc mới tới của Trung tâm Y tế, Giang Đông Diệp.

Giang Đông Diệp liếc nhìn chiếc ghế sô pha cao cấp có vẻ không phù hợp với Trung tâm Y tế ở phía đối diện.

Trên ghế sô pha có một người đang nằm, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc trông mảnh khảnh thon dài, khói thuốc nhạt màu hơi bốc lên, hai tay đặt tùy ý, ánh mặt tựa như thoáng ngưng đọng.

Giang Đông Diệp nhìn ra ngoài theo ánh mắt của đối phương: “Nhìn gì vậy?”

Người đàn ông mặc áo sơ mi lụa màu đen, đôi mắt buồn ngủ nằm trên sô pha, tựa lưng vào sô pha, miệng cắn điếu thuốc, cười bảo: “Eo thon ghê.”

Anh nghiêng đầu, sống mũi cao, làn da trắng ngần, đôi mắt hơi híp lại, lông mi dày che khuất đôi mắt, thoáng nhìn quá lạnh lùng.

Dường như anh vừa mới tỉnh nên giọng nói hơi uể oải, trầm khàn pha lẫn sự lơ đãng biếng nhác và nửa phần trong trẻo.

Anh đưa tay phủi tàn thuốc, cổ áo màu đen hơi hé, phần da ở cổ tương phản với màu đen làm bật lên làn da trắng như sứ.

“Hả?” Giang Đông Diệp lật xem hồ sơ bệnh án, không nghe rõ.

Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy vẻ đẹp hào hoa phong nhã này, cảm thấy cả trai lẫn gái trong thủ đô điên cuồng vì vị Tam gia này cũng không phải một điều khó hiểu.

“Không phải việc của cậu.” Trình Tuyển duỗi thẳng đôi chân dài, tựa người trên ghế sô pha lười biếng mở miệng: “Hai ngày nữa xong nhiệm vụ ở đây thì cậu về thủ đô đi.”

“Còn cậu thì sao?” Giang Đông Diệp lấy lại tinh thần.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

Trình Tuyển đứng dậy, đôi chân thẳng tắp thon dài, đôi mắt híp lại lộ vẻ lười biếng.

Anh đưa tay phủi tàn thuốc vốn không tồn tại trên quần áo, vẻ mặt mệt mỏi, thờ ơ nói: “Tôi có nhiệm vụ khác nữa.”

Xe của nhà họ Ninh đậu ngay dưới tầng Trung tâm Y tế của thị trấn.

Đó là một chiếc BMW màu đen, mang biển số xe thành phố Vân.

Sau khi Ninh Tình và bác sĩ trao đổi xong thì đưa Tần Nhiễm và Trần Thục Lan quay về thành phố Vân.

“Nhà họ Lâm có nhiều quy củ, đừng mang thói quen xấu của con đến nhà họ Lâm, nghe không?” Ninh Tình nghiêng đầu, xoa nhẹ ấn đường.

Tần Nhiễm chỉ mang theo một cái ba lô màu đen, cô đặt ba lô lên đùi, híp đôi mắt buồn ngủ, hờ hững gật đầu.

Đôi chân thon dài mịn màng đang cong lại.

Toàn thân cô tràn đầy khí chất thổ phỉ, không biết cô có nghe thấy không.

“Mệt đến thế à? Tối hôm qua con đi ăn trộm hay sao?” Ninh Tình làm phu nhân ở nhà họ Lâm mười hai năm, bây giờ mỗi cử chỉ đều rất tao nhã.

Bà ta ghét nhất là khí chất thổ phỉ trên người Tần Nhiễm, không khác gì Tần Hán Thu.

Tần Nhiễm lần mò trong túi lấy tai nghe màu đen ra muốn đeo lên, không để ý trả lời: “Tới tiệm net chơi game cả đêm.”

Theo động tác ngẩng đầu của cô, chiếc tai nghe treo hờ trượt vào cổ áo và vắt qua cổ cô.

“Con… Sau này con không được phép đến tiệm net nữa!” Ninh Tình nhìn dáng vẻ không biết gì của cô, nghiến răng nói: “Đừng có không phục, nếu con được một phần mười của Ngữ Nhi thì mẹ cũng không cần nhắc nhở như thế. Nhà họ Lâm không phải nhà bà ngoại con, mỗi lời ăn tiếng nói của con đều ảnh hưởng đến em gái con, bản thân mình không muốn tốt thì cũng đừng liên lụy Ngữ Nhi.”

Ninh Tình vừa nghĩ đến việc tìm quan hệ để Lâm Kỳ đưa Tần Nhiễm vào cấp ba, bà ta càng phiền não.

Với tình huống hiện tại của Tần Nhiễm, sợ là tìm hết thành phố Vân cũng không tìm được trường nào bằng lòng nhận cô.

Năm đó bà ta ỷ vào dáng vẻ xinh đẹp của mình mà gả cho Lâm Kỳ, một doanh nhân kinh doanh bất động sản góa vợ. Ông ấy có một đứa con trai, cũng nói rõ là không hy vọng bà ta sinh thêm.

Tần Ngữ khi còn bé cực kỳ thông minh, lại vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Với thành tích xuất sắc, thiên tư hơn người, cô nàng chưa bao giờ để người nhà họ Lâm bận lòng vì chuyện học hành của mình.

Dù có đặt đâu thì cũng đều là “con nhà người ta” trong miệng người khác.

Người nhà họ Lâm vô cùng hài lòng về Tần Ngữ.

Ninh Tình đưa Tần Ngữ vào nhà họ Lâm đương nhiên cũng rất vui vẻ.

Nhưng nghĩ đến việc tiếp theo phải đưa Tần Nhiễm đến nhà họ Lâm, ngay cả cơm trưa Ninh Tình cũng không buồn ăn.

Bốn giờ chiều, chiếc BMW màu đen dừng trước biệt thự nhà họ Lâm ở thành phố Vân.

“Mợ chủ.” Người mở cửa là một người phụ nữ trung niên mặc áo màu xanh da trời, bà ta nhìn thấy Trần Thục Lan và Tần Nhiễm phía sau Ninh Tình thì ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Trong lòng Ninh Tình hơi buồn bực, bà ta phiền lòng bảo: “Dì Trương, dì dẫn mẹ tôi và Nhiễm Nhiễm vào đi, Ngữ Nhi sắp tan học rồi, tôi đi đón con bé.”

Tần Ngữ luôn được tài xế nhà họ Lâm đưa đón.

Hôm nay Ninh Tình muốn tự mình đi đón, nói thẳng ra là phiền lòng, không muốn ở nhà đối mặt với Tần Nhiễm, bà ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Dì Trương nhìn Ninh Tình rời đi rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía hai người, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Bà chủ, cô Tần.” Bà ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người từ trên xuống dưới rồi mới mở miệng: “Vào đi.”

Bà ta vừa nói xong thì quay đầu đi trước dẫn đường, ở góc độ hai người không nhìn thấy bà ta khẽ bĩu môi.

Dọc đường đi, Trần Thục Lan nhìn thấy những tòa nhà theo phong cách châu Âu được trang trí tinh xảo, ngón tay bà ấy vô thức nắm chặt góc áo, có phần luống cuống.

Lúc dừng lại ở cửa đại sảnh, dì Trương vừa định lấy dép lê ra, nhưng thấy Trần Thục Lan cứ vậy mà xỏ giày đi vào cửa lớn.

Sau khi Trần Thục Lan bước chân vào thì mới cảm giác được dì Trương nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, sau lưng bà nổi da gà hết cả lên, quả thực vô cùng xấu hổ.

Mặc dù bà là nông dân, nhưng luôn thích sạch sẽ, không có hạt bụi nào trên chân và quần áo.

Ánh mắt của dì Trương như gai đâm sau lưng bà, nhưng có cháu gái bên cạnh nên Trần Thục Lan cố gắng phớt lờ ánh mắt của dì Trương và đứng thẳng lưng.

Bà lui về một bước muốn đổi giày thì đã thấy dì Trương nhét dép trở lại.

Nhà họ Lâm có rất nhiều phòng khách, dì Trương không nhìn thấu thái độ hiện tại của Ninh Tình nên đưa hai người tới một phòng khách trên tầng ba.

Ở góc rẽ trên tầng hai có một căn phòng đang hé mở, bên trong góc phòng bày một chiếc đàn violin đắt tiền.

Tần Nhiễm nhìn thoáng qua.

Dì Trương liếc nhìn Tần Nhiễm, mặt không thay đổi nói: “Đó là phòng đàn của cô Hai.”

Tần Nhiễm nhướng mày, lười nhác đi theo phía sau dì Trương, khắp người viết ba chữ “không kiên nhẫn”, thờ ơ nghĩ, xem ra Tần Ngữ ở nhà họ Lâm rất được cưng chiều.

Phòng khách trên tầng rất đơn giản.

“Đây là phòng tắm, biết dùng máy nước nóng mà nhỉ?” Dì Trương mở cửa phòng tắm ra giới thiệu, như thể hai người đối diện bà ta là người trên núi mới xuống.

Tần Nhiễm ngồi ở trên bàn thấp, một chân gập lại tựa vào chân bàn, một tay nghịch hoa tươi trên bàn, ống tay áo xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn tinh tế.

“Mời hai vị nghỉ ngơi trước, cần gì thì gọi tôi một tiếng, tôi xuống lầu trước.” Dì Trương nói vài chuyện cần chú ý rồi xuống tầng đến phòng bếp.

Sau khi bà ta rời đi, Tần Nhiễm khóa cửa.

Trần Thục Lan nhìn căn phòng xinh đẹp không dính một hạt bụi, cười nói: “Dì Trương này thoạt trông rất… rất thân thiện, sau này con ở đây thì bà cũng yên tâm.”

Tần Nhiễm lấy đồ trong ba lô lên bàn.

Cô nghe vậy thì nhướng mày, quyết định không nhắc nhở bà ngoại rằng dì Trương vừa nãy suýt nữa đã viết lên mặt dòng chữ thể hiện sự khinh miệt “hai người nghèo này tới ăn xin nhà họ Lâm”.

Trần Thục Lan nhìn Tần Nhiễm đang nghịch đồ đạc của mình thì cũng không quấy rồi cô, đứa cháu gái này có rất nhiều đồ vật kỳ lạ.

Lần trước ở cùng nhau, Trần Thục Lan thấy trên bàn bày một khẩu súng lạnh lẽo, bà ấy thật sự hoảng sợ, nhưng sau đó Tần Nhiễm lại bảo đó chỉ là khẩu súng đồ chơi mô phỏng.

Tần Nhiễm khoanh chân ngồi trên bàn, mân mê đồ trong ba lô, một chiếc máy tính xách tay không có logo, nhìn còn khá mới, cũng không có nhãn hiệu, cô tùy ý đặt ở trên bàn, không thèm để ý.

Cô lại lấy ra một chiếc di động trông dày cộm.

Cô tiếp tục ném nó lên bàn.

Đồ đạc của cô luôn trong tình trạng lộn xộn, cô lấy ra một chai nhựa màu trắng trong đống đồ.

Lúc cầm nó lên thì phát ra âm thanh, có nước ở bên trong, ở bên ngoài chỉ có một chữ Q viết hoa lộn xộn bằng bút đen, trên đó còn dán một tờ ghi chú.

Tần Nhiễm xé tờ ghi chú xuống, bên trên viết một chuỗi ký tự lộn xộn, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một chuỗi ký tự nhảm nhí, cô nhìn một lát rồi ném qua một bên.

Trên tay cô chỉ cầm một chiếc bình nhựa màu trắng, nghiêng đầu nhìn Trần Thục Lan, do dự một chút rồi cất lại vào túi.

Không bao lâu sau, dì Trương bắt đầu gõ cửa…

“Ông chủ và cậu Cả đã trở về, họ đang ở dưới tầng và muốn gặp hai vị.”

Ở dưới lầu, Lâm Kỳ và Lâm Cẩm Hiên đang nhỏ giọng nói chuyện.

Dù sao Ninh Tình muốn dẫn thêm một đứa con gái về nhưng lại không có gan tự mình làm chủ nên lúc ở Trung tâm Y tế, bà ta đã gọi điện thoại cho Lâm Kỳ.

“Nghe nói đã nghỉ học một năm, còn từng phạm lỗi nặng ở trường cũ, là một đứa nhỏ cứng đầu, đưa vào trường Trung học số 1 thì hơi quá sức.” Lâm Kỳ nghĩ đến lời đề nghị của Ninh Tình, ông ta lo lắng nhíu mày.

Ông vốn nghĩ Tần Ngữ ngoan như vậy thì chị của cô nàng cũng không kém cạnh, vậy nên lúc đó cũng không hỏi nhiều.

Bây giờ thì lại rắc rối, nhà họ Lâm chưa từng có người kém cỏi như vậy.

Vẻ mặt Lâm Cẩm Hiên thản nhiên, tay đặt trên ghế sô pha, nghiêng đầu bấm di động như đang nói chuyện phiếm với người khác.

Lúc Lâm Kỳ nói chuyện, anh ta thậm chí còn không ngẩng đầu, không có hứng thú lắm với Tần Nhiễm trong miệng Lâm Kỳ.

Chỉ là khi anh ta nghe thấy tiếng động ở cầu thang, vô tình ngước mắt lên nhìn thì lập tức đứng hình. 

Rating: 3.3/5. From 7 votes.
Please wait...

Like it? Share with your friends!

-551